
![]() |
(TNTT>) Nếu như thịt cầy là một món đặc sản tuyệt vời của người Việt Nam, thì cùng với nó, giả cầy lại là cả một sự sáng tạo độc đáo. | ||||
Cái món thịt thơm lừng, ươm vàng sóng sánh ấy mà ăn kèm với bún, với rau mùi, hành tây ngâm dấm thì không gì tuyệt bằng. Chẳng ai biết món thịt giả cầy ra đời từ bao giờ. Chỉ riêng cái tên của nó cũng đã đủ gây thú vị. Có lẽ, một bậc sành ăn nào đó vì quá nhớ nhung cái mùi vị của rựa mận mà sáng tạo ra món giả cầy để an ủi cái dạ dày của mình. Giả mà thành thật. Giờ đây, giả cầy đã trở thành món khoái khẩu của hầu hết cánh đàn ông. Nhưng khác với "người anh em" của nó, món ăn này không gợi cái ồn ào quán xá, cái men cay chuếnh choáng của những ly rượu đế, cuốc lủi mà nhắc người ta nhớ về những bữa cơm gia đình ấm áp. Đây cũng là “tuyệt chiêu” của người vợ chiều chồng. Bữa cơm ngày Chủ nhật, khi mùi thơm nức nở của riềng, của mẻ đã tỏa khắp căn bếp nhỏ, chẳng đấng mày râu nào lại nỡ bỏ cơm nhà đi la cà quán xá. Giả cầy ăn với cơm nóng đã ngon, ăn với bún lại càng ngất ngây thần khẩu. Để có được bát giả cầy ngon, cái kỳ công nhất lại nằm ở việc chọn chân giò. Lạ là ở chỗ, chân giò ngon lại phải là chân lợn sề. Cái giống lợn bị nhiều người chê ấy chỉ ngon ở cặp giò và bộ lòng. Chân trước hay chân sau đều có thể làm giả cầy, nhưng người khéo chọn thường chuộng chân sau bởi nó mềm và thơm hơn cả. Phần ngon nhất, giới chuyên môn hay gọi là “bắp hoa”, tức phần trên của đùi sau. Chả trách mà mấy chị nội trợ, vừa đến chợ là đã tất tả chạy ngay đến hàng thịt quen, khi miếng chân giò ưng ý đã yên vị trong giỏ rồi mới thong thả mua riềng, mua mẻ, lựa lên lựa xuống bó rau mùi tươi xanh mơn mởn…
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]()
|